Để qua một bên những phận vụ của chính mình
Một trong những khó khăn dai dẳng của chúng ta là trong khi chúng ta muốn sự giúp đỡ, chúng ta không muốn thay đổi. Chúng ta khá là tự nguyện đến gặp Thiên Chúa để van xin nghị lực, nhưng lại không mạnh mẽ tự ý khấn xin việc được đi đến một miền đất mới. Chúng ta hạnh phúc để được hỗ trợ, nhưng lại không an vui để được hoán cải.
Khi sống như thế, chúng ta đang thực hiện một sự thừa nhận mạo hiểm, rằng chúng ta bình yên trong việc mình đang làm và trong cả cái quyền ưu tiên của mình; sự thiếu hụt của tất cả chúng ta là những phương sách tương xứng, thích hợp. Và vì thế, chúng ta cần quay trở về với Thiên Chúa trong cầu nguyện để xin thêm ân sủng, thêm Thần Khí của Người, và thêm sức mạnh của Người. Ngay cả trong việc kiếm tìm sự cô tịch và an bình nội tại của mình, chúng ta thường bị thôi thúc bởi tư tưởng rằng chúng ta, cách đơn giản, đang tìm kiếm để nhận ra những nghị lực nội tâm mạnh mẽ hơn hầu có thể thực hiện những phận vụ của mình.
Tác giả Nouwen, tuy nhiên, nhắc nhớ chúng ta rằng vị trí của cô tịch “không phải là một nơi chữa lành… nó là nơi của hoán cải.” Đây là nơi mà chúng ta lấy lại nguồn năng lượng tâm linh để sống như chúng ta đã sống trước kia. Đó là nơi mà chúng ta tiếp nhận hơi thở để tiếp tục mạnh dạn bước vào lại thao trường. Đó không phải là nơi mà chúng ta đơn giản tìm thấy một sự tĩnh lặng nào đó trước khi chúng ta ném mình vào thế giới của những âm thanh rì rào.
Nơi cô tịch là nơi chúng ta được thay đổi. Đó là nơi chúng ta cần chối bỏ một vài phận vụ của mình, nơi chúng ta nhận diện những xung lực của mình, nơi chúng ta khám phá ra những hướng đi mới, và là nơi, quan trọng hơn cả, chúng ta tìm thấy một cái tôi mới mẻ.
Source: Dare To Journey with Henri Nouwen by Charles Ringma
M. Emmanuel Phan, Fmsr chuyển ngữ