Học cách ở lại với chính mình
Chúng ta cần đi vào một sự bình an nội tại để cuộc sống của ta sinh nhiều hoa trái. Sự bình an nội tâm ấy là kết quả nảy sinh từ cách thức ta sống kiên định. Đó không phải là kết quả của một sự chạy trốn khỏi những biến cố – mặc dù ta thường nghĩ rằng một sự thay đổi của những biến cố sẽ giúp ta có những đáp án ta đang tìm kiếm và sự bình an ta đang khao khát.
Sự bình an đến khi ta ở lại với chính mình. Nó đến từ lòng biết ơn về kế hoạch Thiên Chúa đã chuẩn bị và ban tặng cho ta. Nó đến từ niềm vui của việc cho đi và một tấm lòng cảm kích trước tất cả những gì ta lãnh nhận. Nó đến từ việc ta chấp nhận chính mình và mở lòng đón nhận mọi sự tốt lành đến với ta, trong khi ta tiếp tục với những gì cần thay đổi.
Sự bình an đến khi ta được yêu thương và sự hài lòng về những thành tích cũng như thách đố trong những mục tiêu mới. Sự bình an phát triển ở bên trong, nhưng rõ ràng là được nối kết với cách thức ta sống và với những chọn lựa ta thực hiện.
Thế nhưng, sự bình an hiếm khi là kết quả của những gì ta gặt hái được. Nó không cần thiết phải đến từ một thành công vĩ đại. Thay vào đó, sự bình an đến từ một món quà không mong đợi. Đó là sự bất ngờ. Sự bình an có ngay đó thậm chí khi con đường ta đi trở nên khó khăn. Và sự bình an có thể lớn lên giữa những nỗi đau và thách đố.
Nếu như sự bình an nảy sinh khi ta hiện diện với chính mình, ta chắc chắn cần dừng lại để không phải tìm kiếm ở nơi đâu khác. Tác giả Nouwen than phiền rằng, “ta không tin tưởng nội tâm sâu thẳm của bản thân như là một nơi thân mật.” Ngài lưu ý rằng ta “lang thang đây đó với nỗi băn khoăn, lo lắng để hy vọng tìm thấy sự bình yên ở nơi mà ta không có.” Bởi vì sự bình an không chỉ đơn giản là hoa trái đến từ những sự kiện, nó chỉ có thể đến từ ngay bên trong. Và nó chỉ có thể cư ngụ ở đó nếu bản thân ta có sự bình an với chính mình.
Source: Dare To Journey with Henri Nouwen by Charles Ringma
Chuyển ngữ: Sr. Emmanuel Phan, Fmsr