CHUYỆN TÌNH ĐÊM ĐÔNG
Có một ngày: trời vào đông buốt lạnh,
Bước chân nào lạc lõng giữa trời đông
Tự hóa mình bỗng chốc ra hư không
Giữa cõi đời đã cất lên tiếng khóc!
Trong khoảnh khắc đất trời như lắng đọng,
Yêu nhau rồi phải hóa kiếp trong nhau,
Để sống trọn nghĩa tình yêu nhiệm màu
Là nên một, là cho nhau tất cả
Là thân quen chẳng còn gì xa lạ
Là chấp nhận để quá khứ trôi xa
Là đứng vào hàng ngũ của E-và
Để nhập cuộc một khi đã chọn lựa
Và tất cả, rất nhanh, không còn nữa…
Để một mình lặng lẽ bước vào đời
Nghe đâu đây vang vọng những tiếng cười
Khi dừng lại, bảng ghi “Đã hết chỗ!”
Gian trần này mênh mông là thế đó!
Mà chẳng còn lấy một chỗ nương thân
Khi TÌNH YÊU tình nguyện bước xuống trần
Lang thang mãi trên đường dài thăm thẳm…
Từ trời cao Người đến xa vạn dặm
Đâu có phải hành trình từ Ga-li-lê
Hơn trăm cây số, có thể trở về!
Ôi Thiên Chúa, đã bước vào trần thế
Thiên tính Người giờ đây đã nhập thể
Nẻo về trời khép lại cho tới khi:
Người sinh ra, sống kiếp người và chết đi
Trên thập giá dâng mình làm hy tế.
Chuyện tình xưa hằng năm vẫn được kể
Một người yêu, yêu đến độ say mê
Qua ngàn năm mỗi độ gió đông về
Có một đêm, mang tên: Đêm Huyền Diệu!
Và từ đó người ta đã thấu hiểu:
Yêu là gì?
Là cho đi tất cả
Là thân quen chẳng còn gì xa lạ
Là chấp nhận để quá khứ trôi xa
Là đứng vào hàng ngũ của E-và
Là nhập cuộc, một khi đã chọn lựa
Và tất cả, rất nhanh, không còn nữa…
Sr. M. Gaudentia Xuân Huệ, Fmsr